Tôi về làm dâu nhà chồng đến nay đã hơn một năm, nhưng có một điều lạ suốt từng ấy thời gian: mẹ chồng không bao giờ cho tôi bước vào phòng tắm của bố mẹ…

Tôi về làm dâu nhà chồng đến nay đã hơn một năm, nhưng có một điều lạ suốt từng ấy thời gian: mẹ chồng không bao giờ cho tôi bước vào phòng tắm của bố mẹ. Không phải là bà cấm thẳng thừng, nhưng mỗi khi tôi chỉ buột miệng hỏi cho có lệ:

“Con có thể vào phòng tắm tầng dưới được không ạ? Phòng trên vòi yếu quá…”

Mẹ chồng lại lập tức đáp, giọng rất mềm nhưng ánh mắt thì lạnh băng:

“Nhà này có phòng tắm của vợ chồng con rồi. Không cần xuống dưới.”

Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: người già có thói quen riêng. Nhưng càng về sau, tôi càng thấy… kỳ quặc. Nhà rộng thênh thang, ba phòng tắm, vậy mà chỉ có duy nhất một cái được phép dùng. Mẹ chồng tôi, bà Thoa, là người kỹ tính, tôi biết chứ—nhưng kỹ đến mức không cho đụng vào phòng tắm thì lại hơi quá.

Có lần tôi trót xuống dưới lúc đêm khuya để lấy đồ trong kho, đi ngang phòng tắm của bố mẹ chồng thì thấy cửa khép hờ. Tôi không có ý định vào, chỉ thuận tay định đóng lại, nhưng vừa đặt tay lên tay nắm thì bà đã xuất hiện ngay phía sau.

“Con làm gì ở đây?”

Giọng bà đều đều, ánh mắt sắc như dao.

Tôi giật nảy mình. “Con… con thấy cửa chưa đóng nên…”

Bà lập tức sập cửa lại, khóa một cái “cạch”.

“Phòng tắm này đã khóa rồi. Con không cần xuống đây nữa.”

Nói xong bà quay đi, để lại tôi đứng ngây giữa hành lang tối om. Từ hôm đó, tôi bắt đầu thấy bất an. Người ta chỉ khóa những thứ có giá trị hoặc… những thứ cần phải giấu.

Nhưng tôi không ngờ rằng ngày bí mật đó hé mở lại đến nhanh đến thế.

1. Buổi sáng định mệnh

Hôm đó là thứ Bảy. Tôi ở nhà một mình vì chồng đi công tác hai ngày, còn bố mẹ chồng thì về quê dự đám giỗ. Tôi đang tắm thì vòi hoa sen trong phòng tắm riêng của vợ chồng bỗng phụt mấy cái rồi tắt hẳn. Tôi vặn lại, nước chỉ nhỏ từng giọt.

Trời mùa hè nóng bức, tóc tôi đầy dầu gội, người dính xà phòng, không thể cứ thế chạy ra ngoài.

Tôi tự nói với mình:

“Không có ai ở nhà, vào dùng nhờ chút chắc chẳng sao…”

Tôi quấn khăn, chạy xuống tầng dưới. Lòng hồi hộp, tai căng ra nghe xem có tiếng xe về không. Không có. Nhà im phăng phắc.

Tôi thử xoay tay nắm cửa phòng tắm.

Kịch…

Cửa mở.

Tôi khựng lại.

Từ trước đến nay tôi luôn cho rằng phòng tắm dưới này được khóa mọi lúc. Nhưng hôm nay… cửa không khóa.

Tôi hít một hơi thật sâu.

“Cùng lắm dùng vài phút. Dù sao họ cũng không có nhà.”

Tôi đẩy cửa bước vào.

Và ngay khoảnh khắc đó, tôi đứng sững lại.

2. Không phải phòng tắm
Đó không phải phòng tắm.

Không hề có lavabo, không vòi nước, không gương, không bồn tắm.

Thay vào đó, trước mắt tôi là một căn phòng hoàn toàn khác:

Đèn vàng ấm, chiếu lên mảng tường phủ kín các khung ảnh của bố mẹ chồng thời trẻ.

Một chiếc tủ gỗ lớn kê sát tường, khóa bằng hai lớp khóa số.

Những hộp gỗ dài, nhỏ nhưng tinh xảo, đặt ngay ngắn trên kệ.

Bên cạnh là một két sắt cỡ vừa, loại dùng trong ngân hàng.

Trên bàn nhỏ giữa phòng, tôi thấy một cuốn album cũ được mở sẵn, những trang giấy đã ngả màu thời gian.

Tôi nuốt khan, tim đập loạn.

“Đây… không phải phòng tắm. Đây là phòng cất giữ… kỷ vật.”

Tôi bước nhẹ như sợ làm sập một thế giới người ta đã giữ kín mấy chục năm.

Trong không khí thoang thoảng mùi gỗ trầm. Căn phòng yên tĩnh đến mức mỗi tiếng thở của tôi đều nghe rõ.

Tôi chạm tay vào một khung ảnh. Bố mẹ chồng tôi—ngày còn trẻ—đứng bên nhau, nở nụ cười rạng rỡ. Tôi chưa bao giờ thấy họ trong hình dạng này. Bố chồng tôi giờ tính trầm tĩnh, ít nói, còn mẹ chồng thì nghiêm khắc.

Trong ảnh, họ… rất đẹp và rất tình cảm.

Tôi tiếp tục quan sát. Bên cạnh ảnh có một hộp gỗ đen nhỏ. Bên trên khắc dòng chữ:

“Mãi mãi là của chúng ta.”

Tôi run tay mở ra.

Bên trong là hai chiếc nhẫn cưới cũ, kiểu dáng cổ điển, đá đã trầy xước, vàng ngả màu. Tôi ngạc nhiên—nhẫn cưới hiện tại họ vẫn đeo cơ mà. Tại sao lại có thêm một đôi?

Tôi chưa kịp hiểu thì mắt tôi dừng lại ở chiếc két sắt. Cánh cửa hơi hé—như ai đó vừa mở.

Một giây ngập ngừng… rồi tôi cúi xuống, kéo nhẹ.

Két mở hẳn.

Bên trong… là những thỏi vàng ròng.

Không phải một, mà phải đến hơn chục thỏi. Xếp ngay ngắn. Lấp lánh ánh kim khiến tôi hoa mắt.

Tim tôi đánh rầm một cái.

“Trời đất ơi… đây là lý do mẹ không cho ai lại gần…”

Tôi lùi lại, đầu óc quay cuồng.

Nhưng bất thình lình—tiếng cửa bên ngoài khép lại rầm một tiếng khiến tôi giật bắn.

Có ai về?

Tôi hoảng sợ, ôm lấy khăn tắm.

Rồi có tiếng bước chân.

Chậm rãi.

Nặng nề.

Rõ ràng… là tiếng giày của mẹ chồng.

3. Mẹ chồng về
Tôi chết lặng.

Làm sao giờ? Tôi đang ở trong căn phòng cấm kỵ nhất nhà. Trên người chỉ quấn khăn, két sắt thì mở toang.

Cửa phòng tắm—hay đúng hơn là “phòng bí mật”—chưa kịp đóng.

Tôi chạy vội tới, nhưng chân vừa chạm vào nền gạch thì cánh cửa mở ra.

Mẹ chồng tôi đứng đó.

Bà đứng im, tay giữ chặt túi áo khoác, mắt nhìn xoáy vào tôi. Ánh nhìn ấy lạnh đến mức khiến tôi rợn người.

“Con… đang làm gì ở đây?”

Tôi run rẩy. “Mẹ… phòng tắm trên hỏng vòi… con không biết đây là…”

Mẹ chồng bước đến, đóng cửa lại, không cho tôi ra.

“Con nhìn thấy những gì rồi?”

Tôi cứng đờ.

“Con…”

“Trả lời.”

Giọng bà trầm xuống, đầy áp lực.

Tôi nuốt nước bọt. “Con… chỉ vừa vào thôi. Con thấy ảnh… thấy nhẫn… nhưng con không đụng vào gì cả.”

Bà nhìn thẳng vào mắt tôi, dò xét từng phản ứng trên mặt tôi.

Một lúc lâu sau, bà thở dài, giọng dịu xuống nhưng vẫn đầy cảnh giác:

“Đây không phải phòng tắm. Đây là nơi… bố mẹ cất giữ những gì quan trọng nhất trong đời.”

Tôi im lặng.

“Vàng cũng là một phần, nhưng không phải lý do chính.” – bà tiếp. – “Lý do thực sự, chỉ mình mẹ giữ được. Không ai khác. Kể cả chồng con, kể cả các anh chị của nó.”

Tôi nuốt khan. “Vậy… tại sao mẹ không bao giờ cho con vào?”

Bà nhìn tôi, ánh mắt thoáng một nỗi buồn rất sâu.

“Vì mẹ không muốn… ai biết bố con đã từng mất tất cả.”

4. Bí mật của bố mẹ chồng
Câu chuyện bà kể làm tôi nổi da gà.

Ngày còn trẻ, bố mẹ chồng tôi từng trải qua một biến cố lớn: họ bị kẻ xấu lừa sạch tiền khi mới kết hôn. Mọi tài sản, từ nhà cửa đến tiền cưới, đều biến mất chỉ trong một đêm. Hai người phải sống trong căn phòng thuê 10m² suốt 7 năm trời. Nhẫn cưới cũng từng phải bán đi để mua gạo.

Hai người đã hứa với nhau:
Khi có cơ hội đứng dậy, họ sẽ tích góp lại tất cả—nhẫn cưới, ảnh thời nghèo khổ, và… số tiền phòng thân.

Căn phòng bí mật này chính là nơi lưu giữ lời thề ấy.

Tôi lặng người.

Mẹ chồng nói, lần đầu tiên giọng bà nghẹn lại:

“Cả đời mẹ sợ nhất là nghèo trở lại. Sợ con cái thấy. Sợ người ngoài biết. Mẹ giữ phòng này như giữ… trái tim của vợ chồng mẹ.”

Tôi cúi đầu. “Con xin lỗi mẹ. Con không cố ý…”

Bà ngắt lời.

“Nhưng con đã bước vào rồi. Mẹ không thể làm gì khác ngoài… phải tin con.”

Tôi ngẩng lên.

Mẹ chồng tiến đến két, đẩy vào rồi khóa lại. Mỗi động tác đều cẩn trọng như đang chạm vào thứ vô giá.

“Giờ con đã biết bí mật lớn nhất của gia đình này. Đừng bao giờ nói với ai.”

Tôi gật đầu.

Nhưng tôi không ngờ rằng…

Một bí mật tưởng là kết thúc—

mới chỉ là bắt đầu.

5. Bố chồng về — và sự thật còn đau lòng hơn
Buổi tối hôm đó, bố chồng về. Tôi tưởng mẹ chồng sẽ giấu chuyện tôi đã vào phòng bí mật. Nhưng bà bảo:

“Ông ấy cần biết.”

Tôi run lên. Tôi sợ sẽ bị nghi ngờ, bị trách móc, thậm chí bị đuổi khỏi nhà.

Nhưng khi mẹ chồng kể lại sự việc, bố chồng không quát, không mắng, cũng không biểu lộ giận dữ.

Ông chỉ ngồi xuống, chậm rãi thở dài.

Rồi ông nhìn tôi.

“Con vào rồi thì… ông cũng không muốn giấu nữa.”

Tôi ngạc nhiên.

Ông mở ngăn kéo bàn, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho tôi.

“Trong ấy… không phải vàng. Vàng chỉ là phần ngụy trang.”

Tôi mở hộp.

Bên trong là… một tờ giấy khám bệnh cũ, ố vàng.

Chẩn đoán: Ung thư máu – giai đoạn sớm.

Tôi sững người.

“Đây là…?”

Bố chồng nói, giọng khàn:

“Cách đây 10 năm, ông từng nghĩ mình không sống quá được 5 năm. Thế nên ông dành dụm hết tiền, chuyển vào két, giao cho bà ấy giữ. Phòng đó không chỉ là nơi cất kỷ niệm… mà còn là nơi chuẩn bị cho ngày ông không còn nữa.”

Tim tôi thắt lại.

Hóa ra căn phòng bí mật ấy không phải nơi giấu của cải… mà là nơi chứa đựng những năm tháng đau đớn nhất của bố mẹ chồng, những lo âu mà họ không thể nói với con cái, không muốn ai thương hại.

Tôi bỗng thấy nghẹn ngào.

Mẹ chồng đặt tay lên vai tôi:

“Giờ con là người trong nhà rồi. Con bước vào đó… cũng có nghĩa là con đã bước vào nỗi sợ, nỗi thương, và cả niềm tin mà vợ chồng mẹ giữ suốt mấy chục năm.”

Tôi bật khóc.

6. Kết thúc — và khởi đầu
Từ hôm đó, tôi được phép vào phòng bí mật.

Không phải để tắm, mà để lau chùi, sắp xếp, và thỉnh thoảng cùng mẹ chồng xem lại những bức ảnh cũ, nghe họ kể về những chuỗi ngày nghèo khó, tình yêu bền bỉ và những lần chiến đấu với bệnh tật.

Chồng tôi hoàn toàn không biết chuyện ấy. Và bố mẹ chồng bảo… cứ để vậy.
Vì đôi khi, có những nỗi đau chỉ nên được chôn vào một căn phòng… thay vì chia đều cho tất cả mọi người.

Căn phòng không có vòi tắm.
Không có bồn rửa.
Không có gương.

Nhưng lại là nơi soi rõ nhất tình yêu, nỗi sợ, sự kiêu hãnh của hai con người đã đi cùng nhau suốt một đời.

Và tôi—người từng vô tình bước vào—lại trở thành người được tin tưởng giữ chìa khóa thứ hai.

Một bí mật mà sẽ suốt đời tôi mang theo.
Không phải vì bị ép giữ, mà vì… tôi muốn giữ.

Vì tôi hiểu rằng không phải căn phòng nào cũng là để tắm—
Có những căn phòng… là để yêu, để đau, để tin, và để sống tiếp.